JLPT Ngữ Pháp Chân Kinh
Tác giả Diep Anh Dao
Điểm ngữ pháp こそ, tiếng Việt ta có thể dịch là “Chính là”, dùng để nhấn mạnh bộ phận đi đằng trước nó (có thể là danh từ, có thể là động từ).
Điển hình là câu cửa miệng khi có ai đó nói lời cảm ơn mình thì lập tức ta auto:
こちらこそありがとうございます。
= Chính tôi mới là người phải cảm ơn.
Câu này nhấn mạnh vào “こちら” = tôi.
Hàm ý của câu là trong 2 đứa mình, là tôi, là tôi đây mới là người chịu ơn và phải cảm ơn. Không phải là anh nói cảm ơn tôi đâu.
(Dù có thể ta cũng làm ơn thật, nhưng những câu nói như vậy giúp tạo ra một bầu không khí cả hai cùng khiêm cung, như một nguyên tắc ứng xử)
(1) Nếu muốn nhấn vào một sự vật, ta bôi đậm sự vật đó bằng cách đặt こそ đằng sau nó:
Chẳng hạn,
(Thế gian có bao nhiêu thứ, tiền tài, quyền lực, địa vị nhưng) Chính tình yêu mới là tất cả.
= 愛こそがすべてだ。
こそ làm nổi bần bật “ai” = tình yêu trong hằng hà sa số các thứ trên thế gian.
(2) Nếu muốn nhấn vào một hành động, ta bôi đậm hành động đó bằng cách đặt こそ sau hành động.
Một lưu ý là hành động này ta phải chia nó ở thể て, cấu trúc là Vてこそ.
Chính khi ta nỗ lực, kết quả mới đến.
努力してこそ、結果がついている。
(3) こそ còn có một cách xuất chiêu khá hay nữa mà thường bị phai nhòa trong khu rừng ngữ pháp.
Đó là “nhấn mạnh tầm quan trọng của 1 người đối với bản thân”, bằng cụm あってこその ~。
Cụ thể là “Ai đó quan trọng” + あってこその + (私)
= Chính vì có ai đó, nên mới có tôi.
Ví dụ
はなちゃんあってこその私.
= Chính vì có Hana chan nên mới có tôi. (Tôi chả là gì nếu không có Hana chan)
Hay như câu viết về một vị đại hiệp vừa mới qua đời mà mấy nay nhiều người đã viết:
(a) Chính vì có Kim Dung tiên sinh, mới có Alibaba. (Jackma).
(b) Chính vì có Kim Dung tiên sinh mới có toi. (Lý Nhược Đồng, Lữ Tụng Hiền)
Các câu này đều muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của sự tồn tại của một người. Vì vậy ở đây là あってこその~ :
(a) Kim Dung tiên sinh あってこそのAlibaba です。
(b) Kim Dung tiên sinh あってこその私です。
= Chính vì có Kim Dung tiên sinh, mới có tôi ngày nay.
Như vậy là câu chuyện về こそ đã kể xong.
Qua bài viết về こそ , xin gửi lời chào tạm biệt đến Kim Dung tiên sinh – người nuôi dưỡng tuổi thơ và các giấc mơ …
———————————
Hậu chuyện:
Hai ba chục năm trước, lúc còn ở trên núi ^^, lúc vẫn còn là mầm non (chứ chưa phải là mầm già như bi giờ), nhận thấy các nhà ở xung quanh hầu như đều theo chế độ phụ hệ. Đó là tầm quan trọng của người đàn ông, là sự nhu mì của phụ nữ . (Điều này good không gì phải bàn).
Nhưng song song đó, đâu đó còn là sự lớn lối của các người đàn ông quá tự phụ và sự chịu đựng, nước mắt của rất nhiều phu nữ.
Chính từ các câu chuyện của Kim Dung tiên sinh đã lờ mờ biết được một điều “phụ nữ vẫn có thể xách dao (à không, xách kiếm, xách đả cẩu bổng, hay xách lụa trắng) mà đi ra giang hồ “ầm ầm “ ^^.
Và thế là năm 18 tuổi chính thức xuống núi bước ra giang hồ và lưu lạc mãi cho đến tận hôm nay ^^!
Cũng từ các câu chuyện của Kim Dung tiên sinh, mà lờ mờ hiểu được thế giới nhị nguyên chân- ngụy.
Ở đây đáng sợ nhất không phải là các chân tiểu nhân, mà là các “ngụy quân tử”. Tiên sinh đều tiêu diệt những tên “ngụy quân tử” này với những cái kết đầy ám ảnh.
Đó là Đông Phương bất bại, với cái tên đeo theo hai chữ “Bất bại” chứng tỏ sức mạnh vô song, nhưng vì quá hoang đường mà đã trở thành 1 người đàn bà rút mình ở chốn phòng the, thêu thùa may vá (biểu tượng của sự yếu ớt thời bấy giờ). Đó là Mộ Dung Phục điên điên khùng khùng mặc áo bào “tự chế” cả đời còn lại làm vua của bọn trẻ con…
Tuổi thơ và thanh xuân là các câu chuyện của tiên sinh.
Và ….tuổi già thì chắc cũng thế thôi?.
Tạm biệt Kim Dung tiên sinh.

Be First to Comment